Duyên không Nợ
Có người lặng ngắm nhìn Sao đêm
Bâng khuâng khắc khoải bao nhung nhớ
Một mối tình thơ tuổi học trò
Người đi kẻ ở ôi chua xót
Số phận sắp đặt thật trớ trêu
Dây tơ đã quấn sao lìa mất
Người bước lên thuyền về bên đó
Có nhớ nơi này tôi ngóng trông
Tháng ngày rong ruổi theo dòng chảy
Cuộc đời xô đẩy ta gặp nhau
Nhưng giờ đã lỡ thuyền đôi bến
Hẹn người kiếp sau sẽ chung bờ.
MLT
0 Ý kiến :
Đăng nhận xét
<< Trang chính